1. Vạn sự tùy duyên, cứ an yên mà sống. Có duyên chân trời cũng gặp, vô duyên trước mặt cũng như không! 2. Thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau. Giống như họ đã nói: Không sớm một bước cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người
Bởi vậy một số người đi tu nhưng lại không đủ duyên; sống ở trong cửa chùa nhưng lại luôn nghĩ đến những việc xấu xa. Ví dụ như đi tu nhưng lại thèm đồ ăn mặn; nghĩ đến chuyện ái tình hay nam nữ ở bên ngoài. 1. Gương mặt người có căn tu
Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Có thể hài hòa với nhau, nhưng lại không thể ở gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì lại có, bỏ tâm cố gắng tìm kiếm thì lại chẳng thành. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi.
Cứ thế, suốt hơn 10 năm trời Duyên sống chung với gương mặt lệch, chấp nhận những ánh mắt soi mói thậm chí hứng chịu những câu chê ác ý của một số người xung quanh. Chắc hẳn với Duyên những lời nói ánh mắt ấy đã trở thành nỗi ám ảnh mà suốt một thời gian dài cô chẳng thể vượt qua. Gương mặt bị lệch, nhỏ thó của Duyên khiến cô tự ti suốt nhiều năm
Và tôi cũng nói với vợ là đã có duyên sống với nhau kiếp này thì nếu có kiếp sau, cũng phải ráng sống gần nhau. Thủy Tiên: Đấy, anh thấy sến không (Cười to). * Hai vợ chồng có mâu thuẫn trong việc dạy con không, đơn cử là việc… khoe hay giấu con.
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. ReviewNẾU CÓ DUYÊN SỐNG LẠI. Tác giả Nhất loại Hiện đại, giả trọng sinh, cường thủ, hào môn, siêu sủng, sạch, ấm áp, trạng 52 chương + 5 NT - hoàn. Giới thiệu Tại Thanh nghe nói đến Viên Thanh Cử đều biết, vợ của anh là do anh dùng thủ đoạn cướp về. Chỉ riêng An Lai không biết. An Lai là vợ Lai bị tai nạn, khi tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện ra chuyện không bình thường. Cô thế mà trọng sinh, nhưng thân thể này trùng hợp là cũng tên An Lai. Cô sợ hãi hoang mang và không biết mình đang trong mơ hay thực. Mọi chuyện quá đỗi kinh hoàng. Bên cạnh cô còn có một người chồng, tên anh là Viên Thanh Cử. Anh ôn nhu dịu dàng và yêu thương cô hết mực. Tại sao cô lại biết điều ấy? Chỉ bởi những cảm nhận trong tim nói cho cô hay. Anh rất yêu cô và những điều anh làm đều thật lòng. Duy chỉ có quá khứ trước kia của thân thể này là anh không hề nhắc tới. Cô cùng anh trở về nhà của mình. Có đôi lúc phát hiện ra rất nhiều điều lướt qua trong đầu nhưng cô lại nhớ rõ đó không phải là ký ức của mình. Nhưng cho dù có điều gì bất thường xảy ra thì Thanh Cử vẫn luôn bên cô, ôm cô vào lòng và bảo vệ cho cô. Sự quan tâm chăm sóc của anh như dòng nước nhẹ nhàng chảy vào lòng cô, mềm nhẹ và ấm áp. Anh cho phép cô ỷ lại mình, cho phép cô làm những điều cô muốn. Nói thế nào nhỉ? Nam chính của chúng ta là một người vô cùng yêu thương vợ. Anh biết cô bị bệnh nhưng lại không biết nên làm gì để giúp cô. Anh sợ hiện thực sẽ khiến cô tổn thương. Vì thế, anh tình nguyện khép chặt những ký ức đó của cô lại. Anh chậm rãi dùng tình yêu và sự kiên trì của mình để đánh thức cô. Nhưng đừng tưởng anh là người nghiêm túc, không biết đùa hay lãng mạn hoa hòe gì hết nhé. Không có đâu ạ. Anh đây tuy là thê nô phiên bản gốc nhưng cũng lưu manh vô sỉ lắm luôn ý. Cô không cho anh vào phòng ngủ chung thì anh tự mình BÒ vào. Đúng rồi ạ. Là BÒ vào theo nghĩa đen luôn ấy v v Cô tránh né anh thì anh càng ôm cô chặt hơn, xem thử ai mạnh thì biết . Và anh còn không biết xấu hổ khi tự nâng cấp bản thân lên level max nào là đẹp trai nè, biết kiếm tiền nè, thương vợ nè... vân vân và mây mây nữa khi nghe thấy cô khen người con trai khác. Rồi cố chấp bắt cô phải thừa nhận cho bằng được. Đáng yêu lắm lắm lắm mn ạ. Sau này, những bí ẩn cũng dần được hé lộ, An Lai vẫn chính là An Lai mà không phải là trọng sinh. Đoạn này mình không giải thích thêm vì sẽ mất hay. Các bạn cứ đọc từ từ là sẽ hiểu thôi nhé. Mà có một điểm đặc biệt mình cực thích nhất trong truyện là tính cách của anh em nhà họ Viên, ai cũng dễ thương hết á. Dễ thương hết phần nhà người ta luôn đó. Nội dung truyện lại ngọt, lại sủng và có chút sắc nữa nên thu hút vui vẻ lắm. Anh nam chính sủng vợ không nói lại còn phát biểu thêm một câu nói rất có lực "Tôi có vợ, tôi tự hào" v Hết biết. Vì thế, bạn nào đọc rv của mình xong mà cảm thấy thích truyện như thế này thì nhanh nhanh nhảy hố nhé. Hố được lấp đầy rồi đấy ạ. La_phi Des by Họa *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Tình yêu pha lê 1041 15/10/2022 ReviewTÌNH YÊU PHA LÊTác giả Tuyết Ảnh Sương HồnThể loại Hiện đại, Thanh Xuân vườn trường, Ấm áp, dài 10 chươngTình trạng Hoàn đã vị phát hành Quảng Văn LeaksTrở thành bác sĩ, k... Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh 1038 15/10/2022 ReviewNẾU MÙA HẠ ẤY EM KHÔNG GẶP ANHTác giả Tuyết Tiểu ThiềnThể loại Hiện đại, thanh xuân vường trường, yêu thầm, GE thiên về SEĐộ dài 36 chươngTình trạng Hoàn đã XB__________________Đây là một câu chuyện, một b... Thất tịch không mưa 1037 15/10/2022 ReviewTHẤT TỊCH KHÔNG MƯATác giả Lâu Vũ TìnhThể loại INCEST WARNING , hiện đại, ngược tâm, nhẹ nhàng, dài 19 chươngTình trạng Hoàn, đã xuất lẽ cuốn sách này không có gì... Thiên sơn mộ tuyết 1036 15/10/2022 ReviewTHIÊN SƠN MỘ TUYẾTTác giả Phỉ Ngã Tư TồnThể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện dài 25 chương + 4 phiên trạng Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành Từng có người yêu tôi như sinh mệnh 1035 15/10/2022 ReviewTỪNG CÓ NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNHTác giả Thư NghiThể loại Hiện đại, hắc bang, cảm động, SEĐộ dài 11 chương + NTTình trạng Hoàn đã xb__________________Tình yêu "khắc cốt ghi tâm" là như thế nào?Có phải là k... 33 ngày thất tình 1034 15/10/2022 Review33 NGÀY THẤT TÌNHTác giả Bảo Kình KìnhThể loại hiện đại, hài, OESố chương 35 chươngTình trạng hoàn, đã XB chuyển thể thành phimLink onl http// Valentine’s ...
Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.
Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện "Nếu Có Duyên Sống Lại" mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.
An Lai ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy bị cái gì đó giữ chặt, rất khó chịu, tỉnh lại mới phát hiện có người đang nằm cạnh giật thót hô nhỏ một tiếng, lúc này mới nhớ ra là Viên Thanh Thanh Cử bị cô đánh thức, anh ngồi dậy mở đèn ngủ, ánh mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng, hơi híp hỏi “Sao vậy, lại thấy ác mộng à?”“Sao anh lại ở đây?” An Lai nghĩ thế nào cũng không nhớ được sau khi mình xem phim xong đã xảy ra chuyện gì.“Bé con, em ngủ đến hồ đồ rồi, anh không ở đây thì ở đâu?” Nhìn An Lai ngây ngốc, anh vươn tay ôm cô rồi lại tắt đèn nằm xuống, vừa xoa bụng cô vừa nhắm mắt Lai vặn vẹo người, lập tức bị anh vỗ vỗ trấn an, ý thức Viên Thanh Cử dần mơ hồ “Ngoan, đừng nháo, sáng sớm mai anh còn phải đi làm nữa.”Cô đành phải ngoan ngoãn nằm im, chậm rãi ngủ trong tiếng hít thở của Lai thích ngủ nướng, nhưng Viên Thanh Cử lại không cho cô cơ hội này, bất luận thế nào cũng phải lôi cô dậy ăn sáng, ăn xong rồi muốn đi ngủ hay không thì tùy cô, hôm nay cũng là như Thanh Cử đi rồi, An Lai nhìn quả thầu dầu đã được hong khô dưới mái hiên, những chiếc chum màu nâu cũng được xe tải chuyển lên núi lúc sáng sớm cùng với nguyên liệu nấu ăn, hiện giờ đã được rửa sạch phơi mở nước tự mình ướp quả thầu dầu, vì đầu bếp bài xích với thực phẩm ướp nên cô cũng không yên tâm để ông ra Lai đeo bao tay, đổ quả thầu dầu vào trong bồn lớn rồi rắc muối lên, tỉ mỉ xoa nắn, đến khi quả mềm ra mới đổ vào chum, xếp từng chồng từng chồng chỉnh tề, đồng thời đổ rượu và ít dấm chua, đường đỏ nghiền nhỏ thành bột phấn lên, chúng chẳng những có thể chống phân hủy biến chất mà còn có thể giữ nguyên vị tươi. Bác Hách bước vào “Phu nhân, có khách đến thăm.”“Sao? Là ai vậy?” Viên Thanh Cử không ở nhà, vậy cô phải ra tiếp khách sao? Nhưng cô lại không biết ai hết.“Ừm,” bác Hách cúi xuống, cân nhắc tìm từ nói “Đại khái có thể tính là hàng xóm.”“Hàng xóm?” Thật kỳ quái, núi Nghiệp không phải chỉ có một căn biệt thự này sao?So với An Lai, bác Hách lạnh nhạt hơn nhiều “Là căn nhà trên ngọn núi bên cạnh, nghe nói mấy ngày trước vừa dọn đến, hôm nay đặc biệt sang thăm chúng ta, tôi đã đưa người vào đại sảnh rồi.”Như vậy cũng có thể tính là hàng xóm sao?An Lai ép quả thầu dầu vào chum, lấy ni lon bọc thức ăn bao kín lại, đặt lên trên một túi gạo rồi gọi người đưa ra chỗ thoáng mát, sau đó mới rửa tay đi gặp đến là một phụ nữ béo, mặc váy xếp lớn rộng rãi, trên dưới bốn mươi tuổi, làn da hồng hào nhẵn mịn, mười ngón tay trắng nón mượt mà, không khó nhìn ra cuộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm của chị nói bọn họ chuyển đến từ Nam Thành, chồng chị ta họ mà thật là khéo, vị phu nhân đó cũng họ An, chỉ là tên có hơi kỳ quái - Phúc khi An Phúc Nam biết An Lai cũng họ An thì càng thêm thân thiết, mở miệng là gọi em gái, cũng muốn An Lai gọi mình là chị cả.“Kỳ thực chị nên sớm đến đây mới phải, chỉ là cứ luôn không đi làm không hiểu chuyện, hai năm trước vì muốn đẩy nhanh tốc độ mà buổi tối thi công quấy nhiễu sự thanh tĩnh ở cả đây chịu tội với em, em rộng lượng chớ trách.”“Chị thật là chu đáo, quá khách khí lần em xuống núi đều có thể nhìn thấy biệt thự của chị,” kỳ thực cô chỉ mới xuống có hai lần, “Nhưng mà em… chồng em nói là bên kia vẫn đang xây, em lại luôn ở trong nhà, không biết bên đó đã xây xong, không thể đi chúc mừng tân gia một tiếng được, là em thất lễ mới phải.” Nho nhã nói xong một câu, An Lai nhân lúc uống trà mà khẽ thở hắt ra, chiêu đãi quý phu nhân thế này thật không đơn là… tình thế có chút ngoài tưởng tượng của cô, vừa khách sao xong, quý phu nhân đang ở tiệc trà xã giao thì lại lập tức chuyển thành phố phường hàng xóm người làm việc nhà.“Ai dà, quên mất cái này chứ,” An Phúc Nam mang một chiếc hộp thủy tinh đến mở ra trước mặt An Lai “Đây là bánh gạo ngọt chị tự làm ở nhà, vẫn còn nóng đó, em nếm thử đi.”An Lai lấy tay thử, quả thực vẫn còn ấm, bên kia bác Hách đã vội mang đĩa và nĩa tới đựng cho An Lai một khối lễ phép, An Lai cũng phải ăn một chút, dù sao loại bánh gạo ngọt này quá đẹp đẽ sang trọng, cô cũng không ôm hi vọng gì với một người phụ nữ luôn sống sung sướng an mà… An Lai ăn một miếng, nhẵn mịn mềm mại, có hơi dính răng “Chị cả, gạo sữa của chị là dùng đá thạch mài ra phải không?”“Ồ, em thường hay làm nó sao?”“Nếu dùng máy mài thì không thể rắn chắc ngon miệng như vậy được.”“Chị cũng chỉ vì món này mà để người trong nhà dời cối đá qua đây đá đó đã dùng hai mươi mấy năm, là đồ cưới nhà mẹ cho lúc kết hôn.” An Phúc Nam cười hì hì, còn vô cùng hào phóng nói “Nếu sau này em có gì muốn mài, cứ việc qua tìm chị là được.”“Vậy em cũng không khách khí.” Tuy là nói thế, nhưng hai nhà bọn họ cách nhau đến một ngọn núi lận đó.“Khách khí cái gì, mười dặm Phương Viên này cũng chỉ hai núi nhà chúng ta là có người, về sau chị chính là lĩnh cư*, em rãnh rỗi thì cứ qua núi chị đi dạo, ở mãi một ngọn núi cũng không thú vị lắm đâu.” *lĩnh cư lĩnh trong chiếm lĩnh, cư trong cư trú, mình không biết giải thích rõ từ này thế nào, đại khái ý chị ta là sẽ thường xuyên qua đây í“À… Em cũng nghĩ như vậy, láng giềng nên qua lại với nhau nhiều thì mới tốt.” An Lai dùng khí lực rất lớn mới không để thất lễ trước mặt mọi người, nhưng mà chị cả à, lời nói như sơn phỉ ở lần đầu gặp mặt thế này thật sự không thành vấn đề sao? *Sơn phỉ kẻ cướp núi“Không còn sớm nữa, chị phải về rồi.” An Phúc Nam vừa nói vừa nói vừa giục bác Hách dọn chiếc hộp lại cho mình.“Cũng đến giờ cơm rồi, chị ở lại ăn trưa rồi đi.” An Lai lễ phép giữ ngờ An Phúc Nam vốn đã đứng lên lại ngồi trở về “Vậy thì quấy rầy em gái một chút vậy, chồng chị thật sự rất bận, đa số thời điểm chị đều chỉ dùng cơm một mình.”An Lai xấu hổ, miễn cưỡng cười đến khi rốt cục ăn cơm xong, tiễn An Phúc Nam ra đến cửa, bác Hách còn đưa một chiếc hộp thủy tinh qua “Dương phu nhân, đây là một ít điểm tâm trong nhà.”Trước khi lên xa, An Phúc Nam còn thân thiết dặn dò An Lai “Em gái à, có rảnh thì qua núi chị chơi chút nhé.”An Lai đổ mồ hôi “Bác Hách, mấy quý phu nhân đều giống thế này… Ừm… không câu nệ tiểu tiết vậy sao?”Bác Hách giật nhẹ khóe miệng “Có lẽ vị phu nhân này là khác biệt.” Buổi tối Viên Thanh Cử trở về, An Lai bảo phòng bếp dọn bánh gạo ngọt An Phúc Nam mang đến ra, gắp một miếng cho Viên Thanh Cử Thanh Cử cầm cổ tay cô cắn một ngụm, An Lai trừng mắt nhìn anh “Không sợ nóng sao.” Rồi bỏ vào chén anh.“Bàn Bàn đưa tới?”An Lai vui vẻ ác độc nói “Là quà gặp mặt của ngọn núi bên cạnh đó.” Rồi kể lại chuyện giữa trưa một lần cho anh Thanh Cử nghe xong, cười ha hả nửa ngày.“Buồn cười như vậy sao!” An Lai đá anh một cước.“Khụ khụ…” Viên Thanh Cử ngưng cười, bảo người giúp việc “Nói bác Hách gọi Hoành Ca và Hoàng Thuyền tới đây.”“Ai vậy?”“Là tiểu lâu la của sơn đại vương đó, về sau lúc đi đến núi khác cũng có thể tăng thêm uy phong cho sơn đại vương.” Viên Thanh Cử múc một chén canh cho cô, đẩy bánh gạo ngọt trước mặt cô sang chỗ khác, “Đừng chỉ ăn cái này, ăn thêm món khác nữa, còn dư để lại ngày mai ăn.”An Lai nâng chén uống một chút lại ăn một ngụm bánh gạo ngọt, Viên Thanh Cử dứt khoát cho người dọn xuống luôn, không thèm nhìn cô gái nhỏ đang nhe răng nhếch miệng, anh rất không đồng ý nói “Em đã ăn bốn miếng rồi.”An Lai khinh bỉ loại đàn ông bạo quyền này, cô nhỏ giọng lầu bầu “Em mà tính là sơn đại vương gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ là áp trại phu nhân thôi.”An Lai có thể cảm giác được rõ ràng không khí thoải mái trên bàn cơm chậm rãi tan đi, cô không biết lời đó có gì không đúng, chỉ đành phải im lặng.“Nhìn anh làm gì, còn không mau ăn cơm.” Ý cười trên mặt Viên Thanh Cử có chút miễn cưỡng, lâu sau mới xoa tóc cô, chậm rãi nói “Nếu em thích bánh gạo ngọt thì có thể để đầu bếp thử làm xem, nếu không đúng vị, anh lại tìm những người khác đến làm.”.
Giờ cứ tiếp tục chỉ làm tổn thương nhau mà thôi Lời nói chia tay khiến cho anh đây Phải bật khóc vì quá bất ngờ Ân tình đã kết đã hết nhưng anh phải nặng mang Em đã phản bội em quá tàn nhẫn em ơi Câu chuyện đã lỡ đã vỡ cả đôi đường em ơi Mà hôm nay đắng cay anh phải nhận hết Ân tình đã chết vết xước trong tim anh còn nguyên Không biết bao giờ anh với quên được em nữa Anh đã từng bật khóc cho một người anh đã từng thương Anh đã quá đa tình để hôm nay anh quên chính mình Anh cũng đau lắm đấy đã buông tay sao anh không thể buông Khi muốn quên một người có lẽ phải yêu người mới
nếu có duyên sống lại