Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - (Chương 35) - Tác giả Lục Xu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Bạn đang theo dõi truyện dài kỳ hay full Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới
Đọc truyện dịch Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời Chương 59 của tác giả Lục Xu trên trang hayfull.com. Chọn lọc.
Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời. 7.5/10. 38.2K. Tác giả: Lục Xu. Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: diendanlequydon. Trạng thái: Full. Truyện Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu khá đơn giản , ngắn gọn khi mà cốt truyện chỉ xoay quanh nhân vật nữ chính. Ai cũng
Cho đến cuối cuộc đời. Anh vẩn mãi một lòng. Cây lá có đổi màu. Tình mãi trong xanh. Cho đến cuối cuộc đời. Anh vẩn mãi thật lòng. Yêu em hơn cả đời anh. Một maikhi em xa vắng.
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Giang Lục Nhân thiu thiu ngủ khoảng mấy tiếng, vừa tỉnh lại, cô đã nhìn thấy Giang Thừa Dự đang ngồi đối diện nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Trong ấn tượng của cô, những cơ hội được ở bên anh như lúc này không nhiều lắm, hay có thể nói, sự quan tâm của anh không bao giờ dành cho cô. Đột nhiên anh lại trở nên chú ý đến cô như vậy, khiến cô rất kinh ngạc. Cô lập tức xoa xoa mặt, làm gì có chuyện gì được chứ. Sự kỳ lạ trong ánh mắt anh khiến cô không biết diễn tả như thế Thay quần áo rồi xuất viện ngay bỏ lại một câu, chậm chạp hiên ngang bước ra ngẩn người, nhìn theo bóng dáng anh, điện trong phòng đã được qua vì cơ thể hơi yếu nên cô mới bị ngất xỉu ở bể bơi, vốn không ảnh hưởng nhiều, dùng từ “xuất viện” này hình như có hơi quá thì nghĩ nghĩ, nhanh chóng thay quần áo, rời khỏi đang đứng bên ngoài chờ cô, trấn tĩnh đến kinh cũng không biết anh đang suy nghĩ về chuyện gì, cô chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng không biết diễn tả thế lên trên xe, rõ ràng Giang Thừa Dự muốn hỏi gì đó, nhưng lại không mở miệng, khiến Giang Lục Nhân lại càng băn khoăn trong lòng. Cô không biết rằng, Giang Thừa Dự bỗng nhiên nghĩ đến tình trạng của cô trong công ty, anh muốn hỏi cô có thích nghi được với môi trường mới không, nhưng sau đó lại nghĩ ra anh sớm đã hỏi cô về vấn đề này rồi, cô cũng từng rất nhiều lần trả lời, nếu cứ hỏi đi hỏi lại thì cũng thật quá rề rà. Anh đương nhiên hiểu rõ hiện trạng của cô, trước đây anh còn thầm cảm thấy vui vẻ, tuy rằng sau này cũng hơi khó chịu một chút, nhưng không biết anh đã nhiễm những cảm xúc khác lạ này từ bao rất muốn hỏi cô, cô gọi anh bằng anh trai, vậy trong lòng cô có thật sự coi anh như một người anh trai ruột thịt hay không. Nếu là như vậy, mỗi khi phải chịu ấm ức khi ở bên ngoài, vì sao cô không bao giờ kể với anh. Có vài người bạn thân thiết với anh cứ luôn phàn nàn rằng em gái hoặc bạn gái mình suốt ngày chỉ biết ca cẩm và giận dỗi, họ luôn nghĩ rằng mọi người đều bạc đãi họ, hoặc là họ ghét phải nhìn thấy người ta. Rất nhiều năm qua, anh chợt nhận ra, cô chưa bao giờ nổi giận với cô, có thật sự coi anh là anh trai của cô không?Anh cau mày, hình như anh chưa bao giờ đối xử với cô như một cô em gái ruột thịt của là có gì đó không bình thường đang diễn ra, anh cũng không rõ, anh thấy hơi buồn bực, anh không thích cảm giác lại nhìn dáng vẻ của anh, cô không dám mở miệng quấy rầy, có lẽ anh đang cảm thấy rất phiền phức, nhưng cô đâu có khiến anh phiền vì đến nhà, theo thường lệ ông Giang Huy thường hỏi vì sao cô không về nhà, nhưng vì Giang Thừa Dự cũng không về, nên ông không cảm thấy quá lo lắng, vì Giang Thừa Dự đã kiếm cớ là công ty thưởng cho nhân viên thêm một đêm ở khách đến bà Văn Dao cũng không mở miệng hỏi về Dương bê thức ăn bày lên bàn, bốn người họ lại cùng ăn tôí như mọi khi, bà Văn Dao bỗng hỏi- Thừa Dự, đi chơi với Tố Nhi con thấy thế nào?Giang Thừa Dự đảo mắt liếc mẹ mình một cái- Có đi, nhưng không có gì đặc độ không mặn không nhạt của anh khiến bà Văn Dao cau mày- Con bé đó rất ngây Thừa Dự hiểu ý bà Văn Dao, bà muốn nhắc nhở anh rằng Nghiêm Tố Nhi tốt như thế nào, lại không mưu mô, nếu kết giao cũng sẽ tránh khỏi mệt mỏi, đối với đàn ông như thế cũng không Mẹ à, con đang dồn hết tâm trí vào công thản nhiên Giang Huy dừng đũa- Con nó còn nhỏ, không cần chúng ta phải quan tâm Thừa Dự và bà Văn Dao đều nhìn về phía ông Giang Huy, họ đồng thời nuốt xuống suy nghĩ của mình. Thế nhưng Giang Thừa Dự lại khá thoải mái, dù sao tạm thời anh cũng không bận tâm đến chuyện này, cứ để thư thư, khi nào cần tiến sẽ tiến thường thì sao cũng được, nhưng đối với chuyện dựng vợ gả chồng, anh không muốn lấy lợi ích là một thước đo tiêu chuẩn như những kẻ bà Văn Dao lại khá thất vọng đối với chồng Lục Nhân chỉ lẳng lặng ngồi theo dõi cuộc đối thoại của họ, cô chưa từng dừng đũa bới cơm, giống như ở đây, cô không có quyền lên tiếng. Cô không thể nói “Anh trai nên có bạn gái rồi..”Cô không thể nói “Anh trai thích kiểu con gái như thế nào…”Cô không thể nói “Trong lòng anh trai có muốn lấy vợ không..”….Có rất nhiều thứ, cô không bao giờ nói, cũng không thể thật yên ngồi trong phòng mình. Cô cảm thấy có gì đó không rõ ràng. Giống như, cô đột nhiên không biết bản thân nên làm gì, không nên làm gì, hay có phải những lời cô nói với người khác đều sai lầm rồi ba tiếng gõ cửa, cô bước ra ngoài mở mỉm cười với ông Giang Huy, một nụ cười rất bản năng, khiến cô cũng tự cảm thấy bản thân thật giả Giang Huy mang đến cho cô một cái bánh gato, là loại bánh mà trước đây cô từng nói rằng rất Lúc nãy cha thấy con ăn rất bỗng cảm thấy áy náy vì những biểu cảm phi tự nhiên vừa Cảm ơn Giang Huy cau mày, thở dài- Lục Nhân, bây giờ con đừng nên suy nghĩ nhiều, hãy cố gắng học thật giỏi, chuyện tương lai rồi sẽ nói không rõ ý của ông, thế nhưng vẫn đủ để nhận ra ông đang phiền lòng vì chuyện của cô, nên rất cảm động. - Con biết, con sẽ không suy nghĩ lung Ở công ty có xảy ra chuyện gì không?- Đồng nghiệp đối xử với con rất tốt, có chuyện gì con không hiểu đều chỉ dạy cho con, cha không cần quá lo lắng đâu ạ. Chỉ là con ngồi xe hơi lâu, nên cảm thấy không được thoải mái lúc đó ông Giang Huy mới yên tâm gật đầu- Đi ngủ sớm Dạ, cha cũng nghỉ ngơi sớm nhìn theo bóng ông Giang Huy, ít nhất ông cũng đối xử thật sự tốt với cô, coi cô như con gái ruột thịt của quay đầu, nhìn chiếc bánh trên tay, lòng chợt cảm thấy ngọt vậy, cô không đáng thương như cô tưởng, vẫn có nhiều người quan tâm đến cô, yêu quý cô, vì sao cô còn oán trời trách đất nghĩ cô vừa định xuống nhà uống một cốc nước, ăn bánh xong thường dễ bị khát nước vừa bước ra ngoài, cô nhìn thấy bà Văn Dao đang đi về hướng thư phòng, thật kỳ lạ, thông thường bà rất ít khi đến thư đứng thêm một lát, nghĩ đến vẫn đề bà Văn Dao nhắc đến lúc ăn cơm, hẳn phần lớn là nói về chuyện hôn nhân đại sự của Giang Thừa Dự nhỉ?Cô thật sự muốn biết, trong lòng Giang Thừa Dự đang tính toán như thế dù nghe trộm cũng không hay lắm. Nhưng cô không sao áp chế lại sự hiếu kỳ trong Mẹ à, chuyện này mẹ đừng có xen Thừa Dự từ chối ngẩng đầu lên, anh không muốn thương lượng với bà Văn Dao về chuyện của Nghiêm Tố Văn Dao trầm mặt- Mẹ già rồi, lời nói chẳng ai thèm nghe Mẹ Thừa Dự dường như có vẻ bất đắc Thật sự không thích à?- Con đã nói con còn trẻ Hồi bằng tuổi con mẹ đã sinh ra con rồi Thừa Dự có vẻ đau đầu- Đúng rồi, mẹ sau này đối xử với Lục Nhân tốt một chút, hãy coi cô ấy như con gái ruột của mình bà Văn Dao cũng kinh ngạc trước thái độ của Giang Thừa Dự- Tại sao tự nhiên con lại nói vậy?- Cô ấy không phải em gái mắt bà Văn Dao hiện lên sự bất khả tư nghị- Con nói là…Giang Thừa Dự gật đầu- Nên không cần phải so đo, cha không hề phản bội Thừa Dự cúi xuống tiếp tục nhìn vào những số liệu trên bàn, anh không hề nhìn thấy sự âm ngoan đang nhen nhóm trong đôi mắt bà Văn thì bà càng không thể hạ thủ lưu tình với Giang Lục Nhân được nữa, vốn bà còn không hiểu ông Giang Huy đang nghĩ gì, nhưng bây giờ mọi thắc mắc của bà đã được thông suốt, hóa ra ông đang muốn dâng con gái của ả tiện nhân cho con trai bà cơ đấy. Cứ ngồi đấy mà mơ, chỉ cần một ngày bà còn sống, bà sẽ không để Thừa Dự có bất cứ mối liên hệ nào với con bé cũng đừng mơ.
Kỷ Niệm Hi bị Kỷ Thành Minh trực tiếp ném vào tập đoàn quốc tế Minh Thành. Cảm giác của cô cũng giống như thời gian còn thực tập tại tập đoàn quốc tế Long Giang ngày trước, cô vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với công việc. Nhưng ở đây, mọi người đều không hề coi thường cô, họ không hề chê trách, nếu có bất kỳ việc gì không hiểu, để khỏi uổng phí nguồn nhân lực này, cô có thể thoải mái xin họ chỉ dẫn. Mỗi khi có người gọi cô, cô nhận ra mình đã hoàn toàn thích nghi với cái tên Kỷ Niệm Hi, dường như sự tồn tại của Giang Lục Nhân đã hoàn toàn trở nên xa lạ, điều đó khiến cô vừa châm chọc lại vừa cảm đây, công việc của công ty rất bề bộn , nghe nói họ đang lên kế hoạch tham dự đấu thầu công trình khai phá một mảnh đất lớn, tập đoàn quốc tế Minh Thành và Long Giang là hai công ty có năng lực cạnh tranh mạnh nhất, nếu không có biến cố lớn, hẳn một trong hai công ty sẽ nuốt trọn vụ làm ăn béo bở nhiều nhân lực đã được dành để tập trung vào dự án này, bất kể ngày Niệm Hi ôm một tập tài liệu, cô chợt nhận ra suy nghĩ của mình vài năm trước thật trẻ con và ấu trĩ, trong môi trường làm việc bận rộn, ai ai cũng bề bộn với mớ công việc của mình, họ đâu còn thời gian để có những suy nghĩ thiếu thực tế như mơ mộng viển vông chim sẻ hóa thành phượng hoàng chứ. Chỉ có các thiếu nữ mới thích theo đuổi các hot boy thôi, đến khi trưởng thành thấy giai đẹp nhiều lắm cũng chỉ ngắm cho đã mắt, con người ta ai ai cũng đều phải thay làm việc, cô rất thích cười, kể cả câu chuyện đó chẳng đáng để cười. Hơn thế, cô có thể cười vì những việc vô cùng nhỏ, chỉ cần đó có chút lạc thú nho nhỏ cô vẫn bật cười tươi tắn, khiến đồng nghiệp xung quanh cũng cảm thấy phấn chấn ít người cảm thấy cô phiền toái, nhưng họ vẫn thích được ở bên cạnh cầm tập văn kiện bước vào, vừa đi vừa thầm than thở - Thật không thể hiểu nổi, tại sao đang yên đang lành lại tạm dừng dự án Vang Thủy Đúng vậy, đổ không biết bao công sức vào đây, vừa phải làm thêm giờ nữa chứ, cuối cùng thu được một kết quả như Nói khó nghe quá, tôi thà là đấu thầu thất bại chứ không muốn bỏ dở giữa chừng như vậy Anh đến văn phòng của tổng giám đốc mà góp ý Tôi chưa có Làm việc thôi, làm việc thôi.…..Kỷ Niệm Hi đặt tài liệu xuống, rồi quay đầu tránh đi. Cô thật không thể hiểu nổi rốt cuộc Kỷ Thành Minh đang muốn làm gì, nên khi về đến biệt thự, cô vẫn chưa thấy Kỷ Thành Minh về, cô bỗng nhiên cảm thấy sự việc ngày hôm nay thật kỳ lạ. Lúc Lục Kỳ Hiên xuống lầu, cô đành phải tạm dừng những thắc mắc về vấn đề cô đang ngồi xem TV ở phòng khách, Lục Kỳ Hiên từ tầng hai đi Kỳ Hiên dụi mắt, tủm tỉm cười với Kỷ Niệm Hi- Hi, đã lâu không nhếch miệng, không nghĩ lại phải gặp cậu ta- Tôi vẫn độ ôn hòa của cô khiến Lục Kỳ Hiên khẽ sờ mũi, anh ngồi đối diện cô- Này, cô đừng nói cho anh họ biết tôi đã đến đây nhé, tôi đang lén thử nghiệm xem tôi trốn ở đây bao lâu thì bị phát đùa này cũng chẳng có gì hay, cô không cố tình dội cho cậu ta một gáo nước lạnh đâu- Việc này e rằng không thể thực hiện được Kỳ Hiên đang nâng cằm, ý bảo là “Vì sao” , bỗng nhiên nhận ra bầu không khí có điểm khang khác, anh quay đầu lại, phát hiện Kỷ Thành Minh đang đứng cách anh ta chừng ba mét, anh thiếu chút nữ sợ quá mà nhảy dựng lên, khuôn mặt trở nên xám xịt, anh đưa tay vuốt mũi- Anh…Kỷ Thành Minh không hề nhìn cậu ta, hay nói chính xác hơn là anh không thèm nhìn một ai, đi thẳng lên Kỳ Hiên hết nhìn Kỷ Thành Minh lại nhìn Kỷ Niệm Hi, trong mắt anh tràn đầy sự tò mò, anh gượng cười, đi đến trước mặt Kỷ Niệm Hi, lấy tay huých nhẹ tay cô- Làm việc có mệt mỏi quá không, có cần tôi chăm sóc không? Xin đừng từ chối, tôi rất vui được phục vụ người đẹp Niệm Hi liếc mắt lườm Lục Kỷ Hiên một cái, cái đồ ba chợn, học cái gì không học, đi học ba cái trò nhiên Kỷ Thành Minh dừng bước, anh không quay đầu lại mà nói- Sao em điền vào mục liên hệ trong hồ sơ ở trường là số điện thoại của anh?Lúc này Lục Kỳ Hiên mới sửng sốt- Thầy giáo gọi điện cho anh ạ?Hay lắm, cách đây vài phút còn tỏ vẻ thông minh cơ Vậy em hi vọng cha mẹ em sẽ nhận cuộc điện thoại đó à? – Lúc đó Kỷ Thành Minh mới quay đầu lại, sắc mặt anh cũng không rõ tốt xấu - Yên tâm đi, anh sẽ thuật lại cụ thể lời của thầy giáo em, không thiếu một câu một chữ Kỳ Hiên tức giận đến giơ tay múa chân, cả nửa ngày sau anh ta mới khôi phục lại cảm xúc- Anh ơi, anh sẽ không đối xử với em như vậy, phải không?Thái độ này, cực kỳ đáng Thành Minh không nhắm vào vấn đề đúng hay sai, theo bản năng, Lục Hiên Kỳ đã tắt di động để trán khỏi những cú Call quấy rầy từ phía gia Muốn đến làm việc ở tập đoàn quốc tế Minh Thành hả?Lục Kỳ Hiên gật đầu, cậu vẫn luôn mong muốn được như Anh sẽ cho em một cơ hội, em cứ thử Kỳ Hiên phấn khởi nhảy lên- Anh à, em nhất định sẽ không để anh thất vọng Thành Minh hừ một tiếng- Ngày mai đến công ty, anh sẽ bảo trợ ký hướng dẫn em làm quen với dự án Vang Thủy hiện công ty đang tranh thầu với Giang Long, anh sẽ giao cho em dự án độ vui sướng của Lục Kỳ Hiên khiến Kỷ Niệm Hi kinh Thành Minh hiên ngang bước lên lầu, Kỷ Niệm Hi chỉ mãi nhìn theo bóng anh, Lục Kỳ Hiên lại cho rằng mối quan hệ của hai người thật tốt- Sao lại nhìn trộm mãi thế?- Vậy phải như thế nào?- Quang minh chính đại mà cảm của Lục Kỳ Hiên khiến cô nhớ tới một thời cô cũng từng như vậy, cô không nhịn được mà nói- Nên về trường học đi, đừng để anh Kỷ nhà cậu mắng nữa…Cậu ta không hề hờn giận- Không cần đâu, ở mãi chỗ đó lãng phí tuổi thanh xuân của tôi lắm, thời gian của tôi vô cùng quý giá, sao có thể tùy tiện phí hoài ở cái ngôi trường đại học hoang phế đó lại nhớ đến những tin tức sáng nay vừa nghe được, vốn dự án Vang Thủy này đã bị đình chỉ, sao Kỷ Thành Minh lại muốn Lục Kỳ Hiên tiếp nhận, bất kể Lục Kỳ Hiên làm tốt đến đâu hay phá rối cỡ nào đều sẽ chỉ mang đến một kết quả thất bại, có phải hay không đó là kết quả mà Kỷ Thành Minh muốn thấy, nhiệt huyết tuổi trẻ rất tốt, nhưng phải xác định rõ vị trí của mình ở đâu, không được mù quáng, nếu ngay bước đầu tiên đã thất bại, thì cũng chỉ coi một sự cố nhỏ va vấp đầu cười của Lục Kỳ Hiên khiến cô chua xót trong Cậu…. – Cô nghĩ mãi, nhưng vẫn nói ra miệng - Cậu thật sự hiểu được Kỷ Thành Minh là loại người như thế nào ư?
Mưa vẫn rơi mãi không thôi. Cô nuốt nước bọt, bỏ qua ý cười trên mặt Kỷ Thành Minh. Thậm chí, cô còn dõi theo anh, cô nghĩ, tốt nhất đây sẽ là lần cuối cùng phải đối mặt với nhau. Gương mặt anh vẫn tràn đầy bình tĩnh, thật khiến người ta muốn phát điên lên, rất muốn tát thẳng vào cái bản mặt đúng là càng ngày càng chẳng tử tế đèn trong xe nhàn nhạt, xuyên qua lớp kính thủy tinh bên ngoài, có thể thấy được màn mưa không ngớt, từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa rõ ràng vừa sáng đã về khuya, trên đường còn rất ít xe qua tiếng mưa, chỉ còn âm thanh của hơi nhắm mắt lại, tay cô túm chặt lấy quần áo, trên gương mặt lại không hề thể hiện rõ thái độ. Thoạt nhìn, cô giống như đang bị áp giải vào tù, còn anh, hứng trí bừng bừng như đang đi xem hội, biểu hiện đều thật giả dối. Tiếng mưa vang lên ầm ầm, ánh đèn xe vẫn xuyên qua màn mưa, như đang lặp đi lặp lại một vòng tuần ngồi dựa vào cửa sổ, cái lạnh như băng đá trên cửa kính vực dậy tinh thần cô, cô muốn đến gặp anh ấy, cô muốn đến gặp người nhiên, Kỷ Thành Minh đỗ xe lại giữa tác của anh thuần thục lấy ra một điếu thuốc, anh vừa cười vừa châm thuốc, gương mặt anh hiện lên với ngũ quan vô cùng tinh xảo lẩn khuất trong làn khói thuốc mỏng manh, giống như một ảo ảnh trong một câu chuyện đồng thoại nào đó. Thật đáng tiếc là, đã từ lâu cô không còn là một đứa trẻ tin vào những câu chuyện đồng thoại như thế vài hơi, anh mới liếc sang nhìn cô- Tôi cho em một cơ hội, để khỏi tự rước nhục vào thân, quay về nhà thôi, đương nhiên, đó hoàn toàn dựa vào quyết định của dân chủ làm Ồ, anh lại có trò gì khác nữa à? – Cô cũng không thèm cảm Thành Minh lại liếc nhìn cô- Có cần để tôi nhắc nhở em, tại sao thông thường các nhân vật nam chính có bao giờ tình nguyện chôn vùi hiện tại của mình không?- Tôi chỉ biết là, tôi đã làm thì sau này sẽ không hối hận, và cũng sẽ không bao giờ phải nuối tiếc vì trước đây đã không làm. – Cô thản nhiên Thành Minh cảm thấy có nói gì thêm cũng vô ích, anh vứt tàn thuốc, khởi động Thành Minh lái xe vào tập đoàn quốc tế Long Giang. Gần đây Giang Thừa Dự có một dự án lớn, để có thời gian dành cho hôn lễ, hai ngày nay anh đều phải tăng ca đến tận nửa đêm, chuyện này Kỷ Thành Minh rất rõ. Xe dừng lại, cô hít thật sâu, cuối cùng mới xuống xe. Đứng từ vị trí của cô cũng không thể nhìn tới tầng cao nhất của tòa đã từng rất nhiều lần tìm đến nơi đây, nhưng không có dũng khí đi một lần cô có được dũng khí đó, nhưng lại bị bảo vệ ngăn Thành Minh cũng xuống xe- Tôi có thể giúp cô lên cái giọng của Thượng Đế đấy, cô cũng chẳng thèm cảm ơn Sau hôm nay, tôi sẽ không còn liên quan đến anh với sự tự tin của cô, anh từ chối nêu ý kiến- Chúc em may biết Kỷ Thành Minh đã gọi một cú điện thoại đi đâu, chung quy, họ có thể thoải mái đi lên. Đứng trong thang máy, cả hai đều lặng im không nói. Anh biết cô đang rất lo lắng, tuy rằng cô vờ như chẳng có gì xảy ra. Nếu như không phải vì Giang Thừa Dự thật sự kết hôn, cô hẳn sẽ vẫn giả vờ như không bận tâm, xem ra hôn lễ của Giang Thừa Dự đã ảnh hưởng rất lớn đến người mất khả năng khống chế, hóa ra là như thế này bất giác nhếch miệng cười, anh thật sự cảm thấy hứng cũng đang tự thách đố với chính bản thân mình, đợi một lát nữa thôi, liệu cô có khóc lóc chạy ra không hẳn là có tầng cao nhất của tòa nhà, rất nhiều nhân viên vẫn ở lại tăng ca. Kỷ Thành Minh nói với thư ký vài câu, sau đó bảo cô cứ vào không để ý thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của những người đứng cũng không thấy rằng, Kỷ Thành Minh đang đứng bên cạnh nhìn cô. Sao anh có thể nghĩ rằng cô sẽ thất bại? Sao anh có thể chắc chắn như thế? Có lẽ chính anh cũng chẳng thể trả Thành Minh ngồi trên sofa bên ngoài, anh tự nói với bản thân rằng, anh làm cái việc nhàm chán này chẳng qua chỉ để xác định suy nghĩ thật sự của chính mình. Điều này chẳng hề liên quan đến bất cứ ai, cũng chẳng hề có ý nghĩa gì Niệm Hi bước từng bước vào văn phòng, mỗi bước chân cô như ngày một nặng thêm, cô biết cô sắp phải đối mặt với điều đẩy cửa hình ảnh quen thuộc, đang ngồi trên ghế, cúi đầu xem tài liệu. Hình ảnh ấy vẫn thân quen như nhiều năm trở về trước. Cô há miệng, nhưng lại chẳng phát ra nổi một âm thanh. Thời gian như ngừng lại, trở về với những năm tháng ấy, cô cũng từng bước vào văn phòng của anh như thế này, lúc đó anh cũng đang cúi đầu phê duyệt công như mọi thứ vẫn y nguyên, anh vẫn là anh, cô vẫn là cô, vậy họ có thể trở lại bên nhau được nữa không?Cô bước từng bước tới bên anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn ngẩng đầu lên, anh có ngẩng đầu cô hoảng loạn, cô không thể khống chế nổi bản thân được Anh… - Cuối cùng cô đã có thể gọi anh, cuối cùng cô đã có thể đứng trước mặt anh… Cô cắn cắn mặt vẫn in đậm trong trí nhớ, chậm rãi ngẩng mắt anh sâu thăm thẳm, nhẹ nhàng xuyên thẳng về phía cô, không nói một Em đã trở về. – Cô chậm rãi năm, cô đã trở về, cô đã trở về đứng trước mặt Thừa Dự buông chiếc bút trên tay xuống, đôi mắt anh ánh lên một cảm xác khác lạ- Cô không phải người đầu tiên cải trang thành em gái tôi, mặc dù rất giống trang ư? Cô thật sự sợ chí cô không thể tin nổi, mắt cô chùng Em là… Giang Lục Nhân sẽ biết, anh hẳn là sẽ biết, cô nhìn anh, ánh mắt cô không dám động Thừa Dự nhìn cô, nhưng chỉ cười cười- Kể cả cô cải trang có giống như thế nào, tôi vẫn phải nói rằng, cô tính toán nhầm rồi, tôi không có em vuốt nhanh môi, cô không thể tin được vào cảnh tượng đang diễn ra, cô lao đến trước mặt anh- Nhìn em đi, nhìn em thật kỹ vào, hãy nhìn em xem…. – Cô nắm lấy tay anh, đặt lên mặt mình - Hãy nhìn em thật kỹ mà xem, sau đó hãy nói xem rốt cuộc có thật là em không….Giang Thừa Dự lấy tay xuống, ánh mắt anh sắc nhọn- Cô đây hẳn tốt nghiệp khóa diễn viên chuyên nghiệp nhỉ?Tay cô lại ôm lấy tay anh, cô nắm lấy đầu ngón tay anh- Ở đây… Trước đây em đã từng đeo vào đây một cái nhẫn…Họ đã từng thân mật với nhau đến thế, những điều cả hai đã cùng làm cùng nhau, chỉ chính họ mới biết Thật xin lỗi, tôi không biết lại có những chuyện như vậy. – Ánh mắt của Giang Thừa Dự càng lạnh lùng. – Xin mời cô ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo Anh… Thật sự không nhận ra em là ai ư? - Cô vẫn không thể tin được, cô nhìn anh- Thật sự anh không hề nhận ra cô gái đã từng thêu bức tranh chữ thập hình thiếu nữ cho anh? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng ôm vào lòng, từng thề hẹn sẽ cưới ư? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng hôn về hứa sẽ trọn đời bên nhau ư?Giang Thừa Dự chỉ nhìn cô, không đến gần anh, đối diện với cái nhìn của anh- Bốn năm, chẳng lẽ chúng ta đã không còn quan hệ gì sao? Tại sao anh lại có thể quên được em? Tại sao anh lại không cần em nữa… Tại sao lại như thế?- Em gái tôi Giang Lục Nhân. – Giang Thừa Dự ngừng lại một chút rồi nói. – Bốn năm trước đã qua như là một lời phán rất bình thường của Diêm lại mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn Đã chết ư? Em chết rồi ư? Bốn năm trước em đã chết rồi ư?.... sao anh còn nhìn thấy được em sừng sững đứng ở Thừa Dự bất động, nhưng cũng không nhìn cô Nhìn em đi, sao anh không dám nhìn em chứ?- Nhìn em và nói rằng em đã chết rồi đi. – Cô ôm lấy bờ vai anh, thậm chí còn ôm chặt lấy anh - Hãy nói rằng em đã chết đi…Anh đẩy cô ra- Xin hãy tự trọng…. – Ánh mắt anh sắc như kiếm đâm thẳng vào trái tim cô. – Bốn năm nay, tôi đã không còn có em gái nữa mắt, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà tuôn ho mạnh, nước mắt như sương mù vương trên đôi mắt cô, chân cô không ngừng run anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, trên gương mặt anh không hề thể hiện bất kỳ thái độ Anh nói em chết… Hay là anh hy vọng em đã chết? - Giọng cô thật thê lương. – Bởi vì nếu em chết đi, anh có thể danh chính ngôn thuận nhận được 20% cổ phần công ty, anh có thể danh chính ngôn thuận cưới Mông đại tiểu thư, anh đương nhiên có thể quên đi lời thề ước dài lâu của chúng ta, anh đương nhiên có thể quên đi sự tồn tại của em… - Cô lại càng cố ho khan. – Cho nên, em đáng phải chết, em hẳn là đã chết, có phải vậy không?- Đi ra ngoài lại mỉm cười- Em vốn tưởng rằng anh vẫn còn nhớ anh từng nói, suốt cuộc đời này, anh chỉ cưới em thôi…anh từng nói chúng mình sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái… vẫn nhớ rõ, sau khi chúng mình kết hôn, anh sẽ mua tặng em một căn nhà bên bờ biển… anh còn nhớ anh nói sẽ đưa em đến Địa Trung ra người còn nhớ chỉ có mình cô, chỉ mình cô tình nguyện ôm ấp những kỷ niệm ấy Thừa Dự lạnh lùng nhìn cô- Tôi nói rồi, xin mời ra ngoài cho, em gái tôi đã chết từ bốn năm về trước, đừng nghĩ cải trang thành em gái tôi xuất hiện ở đây sẽ kiếm được lợi lộ gì, vô ích Anh vờ như không biết em và vì sợ em phá hoại hôn lễ của anh đúng không? … Anh không muốn cưới em, cho nên mới không thừa nhận em đúng không? Có phải vậy không? Có phải vậy không?Giang Thừa Dự gọi bảo vệ đến- Sao lại để cho người ngoài công ty vào văn phòng tôi, các anh làm việc thế nào thế, không muốn làm nữa à?Anh dập máy- Biến ngay trong vòng năm phút, nếu không, tôi sẽ thi hành biện pháp cưỡng nhìn anh, sương mù vẫn giăng trên hai mắt cô, đôi mắt ấy đang tràn đầy thất Giang Thừa Dự, đây là tình yêu của anh đối với em sao?Đây là điều cuối cùng anh dành cho em sao?Lại là như vậy sao?Vẫn luyến tiếc, nhưng không thể có liều lĩnh ôm lấy anh- Đừng cưới người khác, em xin anh đấy, đừng cưới người khác, em cầu xin anh…Anh hùng hổ đây cô Đừng cưới người khác, đừng cưới người khác…Mãi đến khi có người đi vào, lôi cô cưới người khác, sao anh có thể như thế, sao anh có thể quên mất sự tồn tại của em.
Kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc, Giang Lục Nhân lập tức bước vào năm học được đồn đại là tàn khốc nhất trong thời kỳ trung học. Một số giáo viên bắt đầu liên hoàn oanh tạc xuống đầu học sinh, nhưng thái độ chẳng hề khẩn trương mà vẫn ung dung bình tĩnh của các học sinh khiến các giáo viên lại càng sốt ruột. Thời gian chỉ như vừa quay đi quay lại đã hết năm học cấp ba này như luôn là một âm hồn bất tán đối với bất kỳ học sinh nào. Giang Lục Nhân lại thích tự tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ, mỗi khi đến trường, cô đều đi qua nhà sách Trung Ngọ mua rất nhiều sách báo. Cô rất thích thú với các tin tức xã hội và giải trí, cứ như vậy từ học kỳ đầu tiên năm nhất trở đi, cuối tuần nào cô cũng mua một tờ báo “Phụ nữ mới” để xem, và thế là đến cuối học kỳ cô lại thu gom được một đống giấy cao cấp. Cô rất kiên trì thu gom tất cả mang ra ngoài bán giấy vụn, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô lại thấy vui vui. Con người quan trọng nhất là phải tự biết tìm kiếm niềm vui cho bản thân, để tránh khỏi những cảm giác nhàm chán không thú vị trong cuộc sống tịch mịch khai giảng năm đó, cô được Giang Thừa Dự đưa đến trường. Trên đường đi, anh không ngừng dặn dò, nhưng cô chỉ cúi đầu im lặng không trả lời. Cô sợ phải nhìn thấy nụ cười của anh, khiến cho cô có cảm giác mình chỉ là một tia nắng nhỏ, không có quyền phát ngôn. Trong bộ phim “Bầu trời xanh thẳm” nam chính từng gọi nữ chính là một chú dê con đang gặm cỏ non trên đồng, mà nữ chính trong bộ phim đó có tính cách cũng rất nhu nhược yếu đuối, luôn khiến nam chính có ham muốn được bảo vệ cô. Giang Lục Nhân buồn bực nhíu mày, có lẽ đến chính bản thân cô còn muốn được bảo vệ loại con gái yếu đuối này nữa là, nếu không sẽ không có hàng loạt các biến cố về sau, con người đúng là toàn những thói hư tật xấu không nói nhiều lắm, mãi cho đến lúc Giang Thừa Dự chuẩn bị đi, mới lắc lắc cánh tay cô- Muốn ở cùng anh à?Kiên quyết lắc Tốt lắm, anh sẽ quay về công ty, nhớ là phải về nhà sớm một chút nhé. – Giang Thừa Dự xoa xoa trán Thừa Dự vừa đi, Uông Chu Duyệt liền chạy đến kéo cô- Lâu lắm mới được gặp cậu, tớ nhớ cậu muốn chết. – Nói xong lại ôm cô một cái thật chặt. – Ai chà, đưa tiền học đây, có bao nhiêu tiền nào?Giang Lục Nhân nói ra một con số, Uông Chu Duyệt lại càng tỏ ra thân thiết với cô hơn- Tốt quá, nhà mình chỉ cho mình nhiều nhất là 300 tệ thôi, thế nào, ra ngoài shopping thôi chứ còn gì nữa nhỉ?Đầu Giang Lục Nhân đầy hắc nhưng vừa bước vào cổng trường, Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt đã đồng thời dừng bước. Cách đó không xa, Kỷ Thành Minh vừa bước xuống mở cửa xe cho Hướng Tư Gia, Hướng Tư Gia nhẹ nhàng bước xuống xe. Cảnh này đã xảy ra vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến không ít người phải dừng bước ngó lại như cũ, có lẽ vì nó quá đẹp, nên ai đi qua cũng tình nguyện thưởng Thành Minh không biết đang cầm gì trong tay, chỉ biết Hướng Tư Gia vừa cười vừa nói chuyện cùng Chu Duyệt vỗ vỗ mặt- Ôi, cô thấy Hướng Tư Gia có phải rất có số yêu chú già không?Giang Lục Nhân không nhìn nữa- Ý cậu chủ yếu là nói Kỷ Thành Minh có sở thích lolita thì đúng hơn?- Ha ha, cái đó cái gì gì đó đó thường là âm mưu của tụi con gái mà… - Uông Chu Duyệt cười Lục Nhân bỗng nhiên nhớ tới Giang Thừa Dự, quả nhiên không thể cười nổi nữa. Sau đó Kỷ Thành Minh và Hướng Tư Gia cũng đi tới. Hướng Tư Gia cười với cô- Sao hôm nay đến sớm vậy?Kỷ Thành Minh khoác tay Hướng Tư Gia- Đâu phải ai cũng thích ngủ nướng như cười của anh rất lạnh nhạt, không hẳn là thoải mái, nhưng khiến ai ai cũng nghĩ đến những điều tốt Tư Gia làm mặt quỷ với anh- Tốt, bây giờ đã ghét bỏ em rồi cơ Thành Minh xoa nắn khuôn mặt Hướng Tư Gia- Anh mà dám à?Hai người cứ trực tiếp liếc mắt đưa tình trước bàn dân thiên hạ, coi Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt như không khí trên đường. Uông Chu Duyệt không ngừng càu nhàu, kéo tay Giang Lục Nhân đi, miệng phàn nàn- Đồ dở hơi, lúc nào cũng thích trình diễn tiết mục ấn ái, cứ như sợ không ai biết cô ta đã đính hôn, mà chồng sắp cưới thì già hơn cô ta đến năm tuổi cơ đấy….- Oa, nếu tớ mà là Hướng Tư Gia, tớ sẽ nghĩ là cậu đang ghen tị Ghen tị… tớ mà phải ghen tị với cô ta?- Vậy sao cậu phải nổi giận thế. – Giang Lục Nhân lắc lắc cái đầu Uông Chu Duyệt, cảm thấy rất thú chung là ngày hôm đó trôi qua cũng không đến nỗi tệ, sau mỗi giờ tự học, Giang Thừa Dự đều đến đón cô về nhà. Giang Lục Nhân rất hài lòng với cuộc sống như thế này, sau một ngày bận rộn cô lại được chậm rãi thưởng thức những giây phút êm ả, và một ngày cứ thế trở nên vô cùng phong khai giảng không lâu, Uông Chu Duyệt chỉ vào Hướng Tư Gia và nói- Hình như cô ta đang trở nên cực kỳ cố gắng, cậu cũng phải cố gắng nâng cao điểm số lên, không là sẽ bị cô nàng vượt qua Lục Nhân liếc Uông Chu Duyệt một cái- Cậu thấy tớ còn chưa đủ cố gắng à?Uông Chu Duyệt cầm tay cô, cực kỳ sốt sắng nói- Cuối cùng cậu cũng giác ngộ rồi, thật đáng giác ngộ của Giang Lục Nhân bắt đầu từ kỳ kiểm tra đầu học kỳ trung học, ngay trước cuộc thi vật ký, nhà trường đã công bố đề cương, nhưng đề thi chắc chắn sẽ không hoàn toàn giống hệt các phần trong đề cương. Trong khi đó nhà trường mời nhiều giám thị trong kỳ thi tháng đến phát khóc luôn, đại bộ phận thí sinh đều đầu hàng, trong đó nữ sinh chiếm tỉ lệ khá cao. Các nam sinh có ưu thế hơn trong các môn như vật lý cứ thế từng bước tiến lên, cấp độ của đề cương khó hay dễ thật khó có thể bình luận. Nếu đề cương đơn giản hơn, đa số nữ sinh chiếm điểm số cao, nhưng chỉ khó hơn một chút thôi, thành tích của nữ sinh lại bị giảm xuống đáng Giang Lục Nhân cũng bị giảm điểm số không ít thì nhiều, trong khi đó Hướng Tư Gia lại hiếm khi tiến bộ đến như Giang Lục Nhân vẫn được xếp trên Hướng Tư Gia như độ học tập của Giang Lục Nhân khá giống với tính cách của cô, trong đề thi mà gặp vấn đề gì khó, cô cũng sẽ không cố gắng giải bằng được thì thôi, dù sao tỷ lệ giải được cũng thấp hơn, mà giải được giỏi lắm cũng chỉ thêm một hai bài chứ giờ thể dục, giáo viên thường cổ vũ các học sinh nên đi ra ngoài nhiều một chút, không nên cứ mãi ngồi trong lớp giải đề toán, ngược lại sẽ không có lợi đối với tư Lục Nhân vốn đang đứng trong hành lang, cô nghĩ nghĩ thế nào, lại đi về hướng nhà vệ sinh đi đến cửa, cô đã nghe thấy một vài giọng nói từ trong đó vọng Tư Gia, gần đây cậu rất cố gắng học tập nhé, khiến bọn tớ rất áp Ừ, cố gắng như vậy mà kết quả cũng chẳng tốt hơn là Không phải rất tốt đấy à? Thầy giáo còn khen cậu tiến bộ mà… A, tớ biết rồi nhé, cậu muốn vượt qua người ta đúng Sao lúc nào cậu cũng thông minh thế? - Hướng Tư Gia dừng lại một chút. – Tớ không thích cái kiểu dễ dàng đạt được mọi thứ của cô ta, cứ như để ra vẻ chỉ số thông minh của mình rất cao ý, còn chỉ số thông minh của chúng ta chỉ thấp lè tè không Đúng vậy. Ngày nào cũng nói mình chẳng thèm cố gắng, sau khi về nhà còn chẳng thèm đọc thêm sách, cứ như là khoe khoang …- Tớ sẽ cố gắng vượt qua cô Tớ sẽ ủng hộ cậu.…Giang Lục Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không vào, cô hiên ngang bỏ đi. Rồi lại nghĩ, có phải mình thật sự là người khoe khoang đến thế không? Việc này có thật sự đáng lo ngại đến thế không?Nhưng dù sao cảm giác bị Hướng Tư Gia vượt mặt cũng thật sự chẳng dễ chịu chút nào, nên cô cũng phải cố gắng hơn một chút mới khi vế nhà cô liền chủ động tìm Giang Thừa Thừa Dự vô cùng ngạc nhiên, rất hiếm khi cô chủ động tìm đến tận cửa như thế này, bình thường mỗi khi anh làm việc, cô đều trốn trong phòng, muốn gặp cô một cái còn khó nữa tích ngữ văn của cô không tồi, bài văn của cô thường được thầy giáo tuyên dương trước lớp, tiếng Anh còn khá hơn, không đứng thứ nhất cũng luôn đứng Top đầu, môn Toán cũng không tồi, còn đối với môn Hóa học, sau khi tăng cường làm thêm bài tập thì giờ đó đã trở thành môn đơn giản nhất, môn Sinh vật cũng chẳng là gì đối với cô, có lẽ vấn đề lớn nhất của cô chính là môn Vật cầm trong tay một vài đề thi, sau khi đã ngâm cứu mãi mà vẫn chưa tự giải được, nên lôi ra nhờ anh giảng Nhờ anh làm gia sư à? - Khóe miệng Giang Thừa Dự nhếch cao, tâm trạng rõ ràng không tệ chút nào đến gần chỗ anh hơn, không ngửi thấy mùi nước hoa linh tinh, chỉ có mùi rượu rất nồng- Lại uống rượu à?- Mũi em sao mà thính thế? - Anh nhanh tay véo mũi cô một cái. Cô cũng không tránh thoát, đành buồn bực nhìn để cô ngồi xuống bên cạnh, còn mình thì xem tập đề của cô, cuối cùng cười- Em đúng là đồ cơ tròn mắt đánh giá đến đây là vì việc học, cô rất muốn nói như vậy, nhưng khi bị anh nhìn chăm chú, tâm trạng cô lại biến đổi diệu kỳ, cô nhớ về cái hôn ngày hôm đó, khuôn mặt lại đỏ ửng Thừa Dự nhìn cô, chỉ vào một vài công thức trong sách- Chắc em không chỉ nhớ vài công thức này đấy chứ?- Thầy giáo nói là trong đề thi đại học thường chỉ ra đề vào trong khu vực này thôi, một công thức chia làm hai, cứ như vậy có thể đạt được điểm tương đối…- Vậy em định tùy tiện viết lung tung thế này à?- Em đâu có viết lung tung, đây là công thức cân bằng định lượng mà, Hgt2M2m1+m2V2 này sẽ cho ra một nhiệt lượng tương đương với lực tiêu hao ma sát….Ánh mắt Giang Thừa Dự trầm xuống- Vậy tại sao em không tính tiếp đi?Cô thật sự cũng định như vậy, nhưng thầy giáo luôn lưu ý công thức định luật bảo toàn năng lượng này, nhưng cô lại cố tình không áp dụng công thức môi- Em đến hỏi anh, sao tự nhiên lại biến thành anh hỏi em thế?Cô vênh mặt lên, trông cực kỳ vô Thừa Dự nhìn dáng vẻ của cô mà cháng váng, rất lâu sau anh mới “A” được một tiếng, anh lại chỉ vào cuốn đề cương- Em sai ở chỗ này, chỗ này không có lực tiêu hao ma sát… Em nhìn kỹ lại đoạn này đi…- Cái gì vậy?- Lực cản không khí, nhất định trước tiên em phải lưu ý đến quán tính, nếu có quán tính, trước tiên em phải biết là giảm tốc hay tăng tốc, sau đó mới xuống đến đây……Giang Lục Nhân nghe Giang Thừa Dự giảng bài, thời gian chậm rãi cứ thế trôi qua giống như anh đang ôn tồn kể chuyện , hàng mi khẽ chớp chớp lay động. Cô ghé lên trên bàn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đó, không sao thoát được- Mắt anh đẹp Thừa Dự cầm bút, nói nửa ngày, chờ đến bây giờ chỉ có thể đau khổ đỡ trán- Sau này ra ngoài đừng bảo là có quen biết anh Em sẽ nói em không chỉ quen anh, mà còn rất thân thiết nữa Thân đến mức nào?Cô nhanh tay bới tung mái tóc anh để tìm một cái gì đó, sau đó nhổ ra một sợi tóc bạc- Đấy, em sẽ nói em đang giữ một thứ đặc biệt nhất trên người vui vẻ chìa ra sợi tóc bạc của đột nhiên nắm lấy tay sửng sốt, như mình đã phạm lỗi Đi mang đến món quà “khỏa thân” của em đến tặng anh. – Anh thả tay cô ra, vươn tay xoa đầu Cái gì cơ?- Không phải em đang giữ một thứ đặc biệt nhất trên người anh à? Anh cũng phải giống như thế, vậy mới công bằng nhíu mi, không thèm chấp- Em vẫn chưa hiểu chỗ này, anh mau giảng lại Ai bảo em không chịu tập trung lắng nghe Em thật sự không hiểu mà, từ chỗ định luật bảo toàn năng lượng này thôi…
Trời gia tại Đông bắt đầu vào hạ, những cơn mưa rào ào ào đổ xuống tạo thành một màn nước lớn chuyển động trên mặt đường nhựa, rầm rầm đổ về các hồ chứa nước. Những đám mây trên bầu trời thay một màu áo đen xám xịt, không đẹp chút nào. Mưa nhẹ dần sau một hồi trời đất âm u, giống như cô con dâu nhỏ vừa mới về nhà chồng, nhưng rất khó tạnh, rồi trời lại mưa to kèm theo gió lớn, cuối cùng mãi mới hết hẳn. Bánh xe ma sát với mặt đường, tạo ra vô số tia nước bắn tóe ra xung giọt nước mưa như hạt ngọc trơn trượt trên tấm kính tay Giang Lục Nhân không ngừng hứng lấy những giọt nước mưa đang trượt trên ô cửa kính, cảm xúc trong lòng cô cũng lạnh giá như băng. Trận mưa mùa hè khiến nhiệt độ đột ngột hạ xuống, cứ nhìn thời tiết lúc này, hẳn sẽ còn lâu trời mới trở lạnh. Cô chưa bao giờ biết, có một năm, mùa đông trở nên cực kỳ lạnh, nhưng hiện tại cô cảm thấy lạnh lẽo chẳng kém gì mùa đông năm xe là một người xa lạ, không nói một kể ánh mắt của cô có trở nên hiếu kỳ đến mức độ nào, đối phương cũng tỏ ra không hề suy phải cô chưa từng nếm trải cảm giác từ bệnh viện đi ngoài khá loạn, các bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng từng nói về vụ bạo loạn này, rất nhiều người đang đứng biểu tình trên đường, cầm các biểu ngữ, trên có viết “Trung Quốc là diaoyudao”, vân vân và mây mây. Ở những nơi ít người còn xảy ra bạo loạn nữa là ở những thành phố đông dân cư như ở đây. Cũng có một số ít những thương nhân đầu cơ trục lợi, đẩy cục diện trở nên xấu đi, phá xe cộ và hàng hóa của người Nhật, gây hoang mang trong lòng dân chúng. Thậm chí có một số người còn kéo nhau đi đến các nhà hàng, sau khi ăn xong liền đi thẳng, trước khi đi họ bỏ lại một câu “Ai nói đồ nhà mày bán là thức ăn, tao ăn vào chỉ muốn nôn ra, mày có đủ tiền trả phí tổn tinh thần cho tao không?” Trong một quốc gia, nơi nguy hiểm nhất chính là những chỗ đông người, chắc chắn sẽ có những người giở trò phía sau, gây nội chiến, làm tổn hại đến sự nhiệt tình của những đồng bào ái quốc, vì thế càng về sau con người ta càng trở nên lạnh lùng trạng này không phải là lần đầu tiên diễn ra, cách đây vài năm đã xảy ra một sự kiện tương tự, nhưng từ từ một thời gian sau sự việc sẽ tự nhiên lắng xuống. Thời điểm đó ở các trường đại học ra lệnh tạm nghỉ, vì sợ các học sinh và sinh viên tham gia vào các cuộc biểu tình, bất cứ ai tham gia đều bị ghi tên vào học quen thuộc này, nếu không phải vì cái lạnh đang lan dần trong bàn tay, cô không sao tin được chính mình đã hôn mê mất bốn vậy, dòng đời luôn tuân theo một vòng tuần hoàn, cứ đến rồi lại kêu gọi phong trào chống dùng hàng ngoại, nhưng chỉ chống được vài ngày, họ lại chạy đi mua, một thời gian sau lại xảy ra sự kiện như vậy, họ lại chống, kết quả là tạo thành một vòng tuần hoàn lặp đi lặp như tất cả mọi sự vật đều như vậy, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác, những người có thể kiên trì bám trụ ít đến đáng hơi thở dài, con người ta ai cũng vậy, chỉ cần không động chạm đến lợi ích của họ, họ đều có thể khoanh tay đứng dựa vào ghế tựa, để thân thể thả lỏng ra một nghĩ hỗn loạn. Hoang tốt hơn nhiều so với chim trong lồng, chúng bị giam cầm quá lâu, đến mức quên cả hương vị tự do bên hỗn loạn vì một tương lai vô cùng bất định, cô hoang mang vì không biết rốt cuộc Kỷ Thành Minh định đối xử với cô như thế nào trừ chính bản thân cô, cô chẳng còn bất cứ thứ thương ở chỗ, cuộc sống của cô lại phải dựa vào Kỷ Thành Minh cơ đấy, dựa dẫm vào Kỷ Thành Minh ở một thành phố nửa xa lạ nửa quen thuộc này, ông trời thật quá trêu dừng lại trước hoa viên trong biệt thự, cô bước xuống thự rất tráng lệ, khung cảnh bao quanh cũng vô cùng tao nhã, chủ nhân của biệt thự này hẳn phải là một con người cực kỳ biết hưởng đứng lặng yên, một lần nữa đánh giá lại biệt thự, nội thất tinh xảo, trên ban công tầng hai có đặt một vài chậu hoa, nở vài bông hoa cô không biết tên. Biệt thự được bao phủ bởi một màu xanh mượt của cây cối, tường rào được xây dựng bao quanh, một góc khuôn viên trồng những hàng trúc cao, bên cạnh đó là một vài cây màu xanh lục, khó có thể gọi như một thế ngoại đào đây, cô từng nghe kể vài chuyện về Kỷ Thành Minh, nhưng ngoài những tin tức bàn tán về công việc trong công ty, ngoài ra rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình chỉ biết rằng, Đông Xuyên không phải là giang sơn lớn nhất của Kỷ gia, đại bản doanh của họ ở Nam Thành, ít nhất cha mẹ Kỷ Thành Minh đều sống ở Nam đứng một lúc, nhưng không một ai để ý đến cô, cô đành tự mình đi vào biệt trong biệt thự không quá rộng, nhưng không một bóng người, ngay đến đại sảnh cũng trống không mang theo hành lý, hiện tại, ngoại trừ chính bản thân cô, cô cũng chẳng thể đưa ra bất cứ cái đảo mắt một vòng quanh phòng khách, rất sạch sẽ, đơn giản, vừa lịch sự, vừa tao nhưng đối với một nơi xa lạ, dù sao vẫn cảm thấy kháng vẫn đứng, đứng lặng bao lâu sau, có người đẩy cửa bước vào, mang theo một làn thức ăn lớn. Bước vào phòng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, người phụ nữ đó nhìn thấy cô, bà dường như hơi sửng sốt, đến nửa ngày sau mới nở nụ cười- Cô có phải là bạn thiếu gia không?Giang Lục Nhân nghĩ, hẳn thiếu gia ở đây là ám chỉ Kỷ Thành Minh, vì thế cô gật Ta là người đã chăm sóc cho thiếu gia từ bé đến lớn, cứ gọi ta là vú Lâm là Lâm rất vui Ngồi đi, ngồi đi sao cứ đứng mãi Có phải bác đang định đi nấu cơm không?- Đúng vậy, thiếu gia thích nhất là ăn cơm do ta nấu, nên lão gia và phu nhân mới đưa ta theo thiếu gia đến Đông Xuyên. Vú Lâm đánh giá Giang Lục Nhân một lượt, không quên tính toán, xinh đẹp, rất xinh đẹp, chỉ là quá gầy, sớm biết bà đã mua thêm nhiều đồ ăn về, nấu một nồi canh tẩm bổ cũng Lâm đi nấu cơm, Giang Lục Nhân đứng bên cạnh, nghe bà kể về chuyện hồi bé của Kỷ Thành Từ bé đến lớn, thiếu gia nhà chúng tôi chưa từng khiến lão gia và phu nhân phải phiền lòng, khi những đứa trẻ khác đang ở độ tuổi nổi loạn, thiếu gia vẫn ngoan ngoãn chăm chỉ học bài, gia đình nào lại sinh ra và nuôi được một đứa con như vậy chứ, thật hiếm Ta nói nhỏ với con một chuyện nhé, lão gia và phu nhân nhà chúng ta đều là những chủ nhân có tính cách táo bạo, không hiểu sao lại sinh ra một đứa con trai tốt tính như thiếu gia, thật hiếm Đây có phải giống như giới trẻ các cháu hay gọi là “con hơn cha” đúng không?- …Giang Lục Nhân đứng bên cạnh vừa nghe vừa liên tưởng, đúng là Kỷ Thành Minh rất ngoan, đáng tiếc, là ngoan giả từ đầu cô đã không có bất kỳ thiện cảm nào với anh ta, có lẽ vì anh ta quá giả dối, là loại người luôn mũ áo chỉnh tề, khiến người ngoài luôn chỉ nhìn thấy mặt chân thật của anh ta, càng đi sâu lại càng cảm thấy tò mò, đồng thời lại càng muốn giữ một khoảng người thật mâu như chính cô, tuy cô không thích Kỷ Thành Minh, nhưng cũng không có khí phách ra đi, cô còn muốn sống, cô cần phải tìm hiểu xem tình trạng hiện tại cô sẽ phải đối mặt với một cuộc sống như thế bao lâu sau, Kỷ Thành Minh về nhìn thấy Giang Lục Nhân, mi tâm anh hơi lay động, nhưng lại không có thái độ lại, vú Lâm vui mừng kéo anh sang một bên - Có phải bạn gái con đây không? Rất được đấy, có muốn bác báo một tiếng với lão gia và phu nhân không? Phu nhân luôn hỏi bác rằng con có giao lưu với bạn gái nào không, còn nghi ngờ…Kỷ Thành Minh phủ nhận- Không phải kiểu quan hệ như bác tưởng Đừng lừa bác, tuy mắt bác đã mờ, nhưng đầu óc bác vẫn còn minh mẫn lắm. Sau khi Tư Gia qua đời, đây là cô gái đầu tiên cháu đưa về nhà. Để bác xem đã bao lâu rồi nhỉ…Nói đến đây, bà lại thấy bùi Hóa ra đã bốn năm rồi, thời gian trôi thật nhanh quá, con bé đó thật là ngoan, lại còn rất thông minh…Nhắc đến “Hướng Tư Gia”, sắc mặt Kỷ Thành Minh trầm rất ít khi nhớ lại, nhưng không có nghĩa là đã quên, càng không có nghĩa là khi nghe người khác nhắc đến sẽ không cảm thấy đau vậy, cô đúng là một cô gái tốt, nụ cười ngọt ngào, diện mạo thanh thoát, vậy mà đã không anh, anh thậm chí còn không được gặp mặt cô lần Vú Lâm, con đói lắm không muốn tiếp tục xoay quanh đề tài này Lâm đối xử rất tốt với Giang Lục Nhân, bà còn vì cô mà nấu rất nhiều món Thành Minh lại ăn một cách vô không thích cùng ngồi trên một bàn ăn cơm với một người xa là những khi ở nhà, bây giờ lại có thêm một người, anh thật sự cảm thấy không được tự sao lại để cô đến đây?Chính bản thân anh cũng không thể hiểu cau trán, anh nhận ra, chính anh cũng là một người rất mâu chỉ muốn trả thù cô, anh lại không thấy chính bản thân anh đang ỉ lớn hiếp nhỏ, là một người đàn ông lại cứ luôn nhằm vào một cô gái như vậy, đến ngay chính anh cũng tự cảm thấy khinh bỉ. Nhưng nếu nhìn thấy cô sống tốt, sống hạnh phúc, anh lại cảm thấy bất nên, anh tự đặt ra một mục tiêu cho chính bản than nhất định phải trả giá, nếu cô càng muốn cái gì, anh sẽ càng cướp từ tay cô nhất định sẽ phải mất, gọi là tình hành hạ về thể xác khác xa với sự tra tấn về tinh thần, Kỷ Thành Minh sẽ không ngại phải làm như sẽ để cô phải trả một cái giá thật đắt, mới có thể bù lại những tiếc nuối của anh vì đã mất đi Hướng Tư Gia, mới đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng anh. Anh đã từng nói, anh thích sự công bằng, bất kể là trên phương diện tiền tài hay tình cảm.
ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời